Tin Mới Cập Nhật :
Home » » Park Ji Sung - Chiến binh thầm lặng

Park Ji Sung - Chiến binh thầm lặng

Written By Unknown on Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012 | 22:55

 Có những cầu thủ khi rời Old Trafford đã để lại những tiếc nuối lớn cho người hâm mộ. Đó có thể là Eric Cantona, Cristiano Ronaldo... Dĩ nhiên, họ là những huyền thoại, những cầu thủ lớn đã ghi danh vào bảng vàng lịch sử Man United với những chiến tích vẻ vang. Nhưng cũng có những con người, những cầu thủ, dù không vĩ đại, dù không là cầu thủ lớn những lại để lại điều nuối tiếc lớn cho người hâm mộ. Vâng! Tôi đang nhắc đến Park Ji Sung - người châu Á bé nhỏ tại Old Trafford.


Cuộc đời của mỗi con người không phải là một con đường bằng phẳng, nó tồn tại nhiều gian khổ và thử thách như để ta khẳng định cuộc sống. Cuộc đời của Park khiến nhiều con người vẫn phải cảm phục. Do từ nhỏ anh đã có sức khỏe không tốt, yếu ớt và bệnh còi xương từ bé nên cha mẹ anh đã bắt anh uống sinh tố ếch, cháo ếch... nhằm nâng cao sức khỏe, giúp anh có thể hoàn thành ước mơ bóng đá của mình. Khi mới tập bóng, các cầu thủ khác đã chê bai Park và có lẽ đó là sai lầm của họ. Các bạn biết đấy, việc ăn một món ăn suốt ngày như thế có thể khiến ta khó chịu và phát ngán. Nhưng, nhờ nỗ lực phi thường anh đã vượt lên và trở thành một thần tượng châu Á, cả về nghị lực lẫn tài năng.

Park vẫn thế. Anh cũng không khác nhiều là mấy so với những năm vào nghề. Dù bây giờ đã là một cầu thủ nổi tiếng, anh vẫn giữ nét sinh hoạt từ lúc còn là một cậu sinh viên đá bóng. Cuộc đời Park như một cuốn truyện vậy. Anh nổi lên nhờ giải Sinh viên tại trường đại học, sau đó, không phải nổi danh ở quê nhà Hàn Quốc, mà là ở Nhật. Và rồi anh được triệu tập vào đội tuyển quốc gia. Anh cũng là người mà Bồ Đào Nha của Luis Figo phải ghi nhớ suốt đời với pha ghi bàn thắng quyết định loại người Bồ ra khỏi cuộc chơi năm đó. Hàn Quốc của Park đã đứng thứ Tư thế giới... trở thành đội bóng châu Á thành công nhất.
Park đến Man United trong sự hoài nghi và lo lắng của người hâm mộ... Ảnh: Internet.
Người hâm mộ bóng đá vẫn cho rằng, người châu Á sẽ khó có cơ hội thành công khi sang trời Âu dù cho những tấm gương của Cha Bum Kun, Ali Daei đã phản bác lại ý kiến đó. Sự thật rằng, ngoài 2 con người đó, người châu Á vẫn không được đánh giá cao vì thể tạng kém, thể lực yếu, bất đồng ngôn ngữ... Nhưng sau kỳ WC 2002 đó, người ta bắt đầu xem xét lại luận điểm này. Và 3 năm sau, khi lần lượt Park Ji Sung, Lee Young Pyo đầu quân cho M.U và Tottenham... thì định kiến đó một phần đã được dỡ bỏ. Nhưng lúc đó chỉ một phần thôi.

Park đến Man United trong sự hoài nghi và lo lắng của người hâm mộ. Đa số cho rằng M.U ký HĐ với Park chỉ vì mục đích thương mại và khuếch trương thanh thế ở châu Á, giống như bản HĐ với Dong Fanghou. Sự thật rằng, Park đã có 2 mùa giải tuyệt vời với PSV, đưa đội bóng này đến BK C1 năm 2004-2005, là người thi đấu tốt nhất trong 2 lượt trận. Và đáng lẽ PSV phải là người chiến thắng khi họ hoàn toàn áp đảo Milan. Lý lịch của Park chưa thể thuyết phục được các CĐV, có lẽ, số người châu Á ở trời Âu quá ít. Nhưng những năm đầu của anh không hề dễ dàng gì. Anh chấn thương liên miên và không đóng góp được gì nhiều. Có lúc người ta coi anh là hàng thừa, là bản HĐ hớ. Nhưng, Sir Alex vẫn tin anh. Và với nỗ lực phi thường anh đã lấy lại được hình ảnh của mình.

Những năm tiếp theo, anh luôn là một con bài quan trọng của Sir Alex và Manchester United. Dù rằng số lần ra sân của anh không hề nhiều, nhưng mỗi lần ra sân, tôi và các bạn sẽ luôn thấy một Park Ji Sung chạy như không bao giờ biết mệt, anh dũng mãnh tranh cướp bóng, có mặt ở mọi điểm nóng trên sân... Người ta gọi anh là "Park 3 phổi" vì anh có một độ dẻo dai kỳ lạ, sức rướn tuyệt vời và hơn hết là một tinh thần chiến đấu như một chiến binh. Nhiều người còn đùa do anh hằng ngày được ăn nhân sâm Hàn Quốc nên mới vậy. Có thể lắm chứ!

Đến bây giờ, 7 năm trôi qua, Park Ji Sung vẫn là một trong những cầu thủ được mọi người yêu quý nhất. Dẫu rằng, anh đã ra đi nhưng với Old Trafford, anh vẫn mãi là một Quỷ Đỏ. Trong 7 năm đó, biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có của anh ở Man United. Với tôi, mỗi lần trông thấy anh thi đấu là mỗi lần tôi chăm chú theo dõi những bước chạy của anh và tinh thần châu Á trong anh. Tôi thầm ước được như anh, được tung hoành trên mảnh cỏ Old Trafford, được là người châu Á trên SVĐ đấy. Thật tuyệt vời Park à!

Có lẽ rất nhiều Manucians vẫn không quên được hình ảnh Park là giant-killer của các đại gia bóng đá anh như thế nào. Từ Chelsea, Liverpool, Arsenal... đều đã bị Park chọc thủng lưới. Họ khiếp sợ anh không chỉ vì tinh thần thép và ý chí chiến đấu, họ sợ anh vì anh luôn là người làm rung mảnh lưới họ như thế nào. Anh ít khi ghi bàn, nhưng những bàn thắng của anh thì vô cùng giá trị: Chelsea tại TK C1, Liverpool tại NHA, cú đúp vào lưới Wolves.... tất cả đã nói lên tầm qua trọng của anh tại Old Trafford là như thế nào. Man United kiêu hãnh vì có anh.

Park là người châu Á đầu tiên tham dự chung kết cúp C1, không chỉ một, mà là hai. Nhưng đáng tiếc, anh đều thất bại trước một Barcelona với lối chơi tiki-taka thần thánh. Từ khi có Park, Man United đã 3 lần vào chung kết C1. Và cả 3 lần, Park đều là người thi đấu cực kỳ xuất sắc ở bán kết. Nhưng chỉ duy có một lần anh bị loại khỏi danh sách đăng ký trong trận chung kết C1 năm 2008. Tại Old Trafford bán kết C1 năm đó. Anh đã khiến Barca của Messi phải ngậm ngùi rời cuộc chơi. Nhưng trong trận chung kết, anh đã không thi đấu. Sir Alex đã từng nói, loại Park là một trong những quyết định đau lòng nhất của ông. Tôi tin, ông nói thật. Nhưng với Park, đội bóng mới trên hết. Anh đã buồn, nhưng tôi tin những giọt nước mắt của anh đã giành cho sự vinh quang chứ không phải là đau khổ. Hình ảnh chiến binh Park, mặc comple mang chiếc cúp chạy quanh Luzniki trong đêm mưa đó khiến tôi và manucians, ở tất cả mọi nơi, đặc biệt ở Châu Á sung sướng tột cùng. Hãy xem, người châu Á vô địch Champions League! Chúng ta là những nhà vô địch.
... nhưng anh đã khẳng định được vị thế của mình và để lại trái tim màu đỏ vẫn còn mãi rực lửa nơi đây. Ảnh: Internet.
Ở Park, người ta thấy một con người hòa đồng, hơi nhút nhát và có một lối sống bình dị. Dù đã là người nổi tiếng những Park sống khá trầm tư, không scandal, uống rượu hay gì khác. Với Park, đá bóng là niềm vui lớn nhất. Vì vậy đến bây giờ anh vẫn chăn đơn gối chiếc. Tôi nghĩ, nếu anh sang VN, chắc hẳn anh sẽ nhận được rất nhiều lời cầu hôn đấy. Anh là mẫu đàn ông mà ai cũng phải ngưỡng mộ, cả về tài năng lẫn lối sống. Nhưng nhắc tới Park, cũng sẽ không thể quên Evra. Một người da đen, một người da vàng nhưng lại là một đôi bạn thân nhất. Mỗi khi Park ghi bàn - Evra nhảy cẫng lên sung sướng và ngược lại. Tình bạn giữa hai người đã cho thấy trong bóng đá, không phân biệt màu da, chỉ có anh em và tình đồng đội.

Park đã mở ra một cái nhìn khác về người châu Á. Anh là người đã tạo ra cơn sóng châu Á. Hãy xem ở châu Âu, số cầu thủ châu Á rất nhiều và đã đang và sẽ thành công. Shinij Kagawa đã, đang và sẽ tiếp nối thành công của anh. Anh hãy tin rằng, khi nói về niềm tự hào châu Á, chúng tôi sẽ hô vang: đó là Park Ji Sung - chiến binh da vàng tại Old Trafford

Và bây giờ, dù Park đã ra đi, nhưng mỗi CĐV trong chúng ta vẫn in hình bóng Park trong trái tim mình. Chúng ta sẽ luôn nhớ về một anh chàng da vàng, hơi nhiều mụn, tóc hơi xoăn, miệng lúc nào cũng cười tươi, đôi mắt híp dễ thương và là một chiến binh thầm lặng mang màu áo đỏ. Anh sẽ mãi là huyền thoại trong trái tim tôi.

Tôi yêu Park.

Anh đã đến và anh đã đi, nhưng trái tim màu đỏ của vẫn còn mãi nơi đây.

Anh đã đi và anh đã đến, để biết rằng Old Trafford mãi luôn có anh.

Với tôi, Park - anh người mà chúng tôi yêu nhất.
Share this article :
 
Copyright © 2012-2013 Tin Tức Bóng Đá All right reserved.
Chịu trách nhiệm nội dung : Howard Webb
Chuyên trang tin tức về Bóng Đá
Thông tin được cập nhật từ nhiều nguồn trên internet.